Tuesday, February 3, 2009

Buổi Trưa Ở Quán


đỗ tăng bí

buổi trưa rời quán ta mang theo nỗi buồn vô hạn,
biết bao giờ gặp lại (dù không biết để làm chi)?
bỗng dưng một ngày nào trên mặt đất này,
ta gặp em,
để từ đó sống trong hạnh phúc một mình,
tự mình chiêm nghiệm nỗi đơn côi,
nỗi đơn côi nặng chĩu hồn ta.

buổi trưa rời quán ta mang theo tiếng nói vô thanh,
tiếng nói phá tan lồng ngực, thoát vào nỗi câm lặng,
nỗi câm lặng ốc đảo.
và em có nghe, ta gọi tên em ngàn lần, như sóng vỗ biển khơi.
sóng vỗ vào thinh không, tuyệt đối, muôn trùng.

buổi trưa rời quán, em có biết không,
ta muốn khóc, khóc cho ít phút giây bàng hoàng đối mặt.
chỉ một chút nhỏ nhoi,
đủ là hạnh phúc một đời người,
làm sao em biết được!

buổi trưa rời quán, ta tạ ơn em,
tạ ơn trái đất, tạ ơn mặt trời,
tạ ơn trùng trùng vạn nẻo có em trong đời,
để ta,
mãi là kẻ si tình quái lạ.
ước mơ những điều không thể ước.
và ai cũng biết
rất nhiều điều không thể có trong cõi đời này,
mà sao vẫn ước mơ.

No comments:

Post a Comment