Monday, February 2, 2009

Trong quán cà phê


Sài Gòn 1968
Đỗ Tăng Bí

Trong quán cà phê nhạc buồn trỗi dậy.
Sérénade de Schubert.
Nắng chiều bùi ngùi muốn khóc,
Cho đêm tới dỗ dành.

Trong quán cà phê một người cúi đầu.

Trong quán cà phê nhạc buồn nức nở.
Bàn thì thầm bảo nhau nhịn thở.
Ghế nằm yên không dám khóc.
Nhạc lên nốt cao
Đĩa tách xôn xao
rướm máu.

Trong quán cà phê một người cúi đầu.

Trong quán cà phê một người ngóng đợi
một chút tình sơ, một chút lững lờ,
một nét môi tơ, một ánh mắt hờ,
và một chút thơ
và một chút thơ.

và còi trỗi dậy,
và người trỗi dậy.

một ngày giới nghiêm,
một trời giới nghiêm,
một đời giới nghiêm.

No comments:

Post a Comment