Monday, February 2, 2009

Lara

Sài Gòn 1965 – Thư viện Đồn Đất

Đỗ tăng bí

Những chiếc lá rơi ngoài trời,
không một âm thanh vang động.
nhưng tiếng rụng âm thầm xoáy tận hồn tôi.
và trong tôi có cả tiếng mùa đông mon men ngoài cửa sổ.

chiếc bàn trải dạ xanh chạy dài vô cùng,
hoặc ngừng lại, như một khung nhà ấm
một không gian êm đềm,
nơi có người ngậm đầu bút chì ẩn náu.

tiếng guốc đơn sơ một người con gái
gõ trên nền gạch,
như hòn đá rơi vào ao ký ức.
sóng gợn hình đất trời thuở Lara.

tôi ngồi yên,
gục đầu trên tay ôm ấp mặt bàn,
dạ xanh êm đềm ấm nồng hơi thở của nàng,
nghe khí lạnh tràn trên bờ vai
chạy vào máu luân lưu cơ thể.

ôi dù sớm thế nào cũng là vẫn trễ,

Lara.


sài gòn khuya
1965
Đỗ tăng bí


Hôm nay nàng mặc áo hồng
mười một giờ khuya trời như rạng đông
tim nóng nhảy bừng khúc luân vũ
yêu hoài yêu mãi bao giờ nguôi lòng

No comments:

Post a Comment