Tuesday, February 3, 2009

1,000 đồng to lắm

Khi người ta bước vào tuổi 60, đây là cơ hội cuối cùng để cố gắng sống lương thiện.
Đỗ Tăng Bí

Ngày 30 Tháng 9, năm 2004, tôi khởi đâu ghi chép về những ngày tôi làm báo Người Việt. Hôm nay, ngảy 3 Tháng Hai, 2009, tôi mới có cơ hội nối tiếp câu chuyện này. Gần 5 năm trời cách quãng, biết bao sự việc xẩy ra, bao nhiêu đổi thay, nhưng chắc là câu chuyện không vì thế mà thay đổi. Tôi vẫn đi từ những ngày đầu cho tới những ngày gần đây.
Sau ngày 18 Tháng 8, 1991, 5 ngày 1 tuần, tôi lái xe từ Irvine lên tòa báo Người Việt ở số 14891, Moran St., thành phố Westminster. Mỗi ngày tôi đều mang theo ít đồ ăn trưa, kèm theo ít cà phê bột tan liền và đường. Lan Anh, vợ tôi, vẫn chưa tìm ra việc làm. Cả nhà 2 vợ chồng, 2 đứa con sống hoàn toàn bằng khoản tiền thất nghiệp của vợ tôi. Sau một tháng rưỡi, anh Đỗ Ngọc Yến bảo tôi: “Tôi có nói Tống Hoằng trả ít lương cho Bí. Không biết là bao nhiêu.” Tôi về nói lại, vợ tôi cũng mừng, chưa biết bao nhiêu nhưng cứ có thêm chút tiền là mừng rồi. Hôm sau anh Tống Hoằng gặp tôi trong thư viện và nói, đại khái mỗi ngày “ông dịch ít tin đi, mỗi tháng tôi trả $250. Tờ báo chưa kiếm ra nhiều tiền.” Tôi ậm ừ vì có biết mặc cả lương bổng bao giờ đâu. Sau đó một tháng, tôi mang về cho vợ tấm check $250. Đây là món tiền thứ nhì tôi kiếm được ở Mỹ. Hồi mới qua Mỹ, tôi đi lau nhà một buổi, được lãnh $50. Bây giờ tôi không cần giữ kẽ mang theo đồ ăn riêng, mà đóng tiền ăn cơm luôn ở Người Việt. Suốt một tháng rưỡi, tôi làm việc không lương, nhưng vẫn nhẫn nhịn vì tôi biết vợ tôi rất lo không có tiền mà sống. Vả chăng, lúc đó chắc là công việc tôi làm chỉ đáng vứt sọt rác. Nhưng tôi tin rồi sẽ kiếm ra tiền, cuối cùng có thật, $250 lúc đó chắc là cũng to, mua được cái gì thì tôi không biết, nhưng thấy vợ mừng là tôi hạnh phúc. Khoảng 2, hay 3 tháng sau gì đó, ông Hoằng tăng lương cho tôi lên $500/ tháng. Lan Anh súyt soa: “Em chỉ cần anh kiếm được $1,000 mỗi tháng là được rồi” Ôi, một ngàn đồng, biết thuở nào đạt được ước mơ đó! Các bạn trẻ, các bạn có biết không, sau 16 năm trời xa cách, tôi chỉ mong kiếm được một ngàn đồng mỗi tháng là sẵn sàng tha thứ cho những kẻ đưa tôi vào kiếp đọa đầy, bắt gia đình tôi ly tán 16 năm trời. Lúc đó tôi nghĩ rằng, Trời, Phật đã ban ơn cho tôi như vậy, tại sao tôi không ban ơn tha thứ cho kẻ khác! Một ngàn đồng mỗi tháng, to lắm các bạn ạ. Hình như 5 năm sau tôi mới kiếm được $1,500 / tháng, với gần như 7 ngày một tuần, mỗi ngày 10 đến 12 giờ.
Phải nói ngay điều này là số ngày, giờ đó là do chính tôi tự định, không ai bắt buộc. Là một kẻ quê mùa, dốt nát, (cái monitor của hệ thống computer mà tôi nghĩ nó cũng giống như cái TV, có thể coi truyền hình được), nếu không làm việc cật lực làm sao tôi có thể theo kịp các bạn qua trước, lại thêm bằng cấp đầy mình. Suốt 7 năm trời, từ năm được thả về 1984 đến năm 1991 được qua Mỹ, tôi chẳng chịu học hành gì cả. Tiếng Mỹ, tiếng Tây Ban Nha, kể cả tiếng Quan Thọai, tôi cũng đều có học, nhưng chỉ vài bữa là bỏ. Tự nghĩ rồi đến lúc cần thứ nào tôi sẽ có thứ đó, học trước làm gì “mất cả vui”. Lại nữa, hai cô giáo tiếng Tàu và tiếng Mễ đều dễ thương, nên cách hay nhất là “vui trước đã, học tính sau”. Về computer tôi cũng một niềm “tự tin” như vậy, nhất định không thèm nhìn đến. Cái khoản thời gian 7 năm này chắc chắn tôi sẽ ghi lại kỹ càng trong loạt ghi chép về toàn bộ cuộc đời tôi, ở đây đang là chuyện làm báo Người Việt.Một điều nữa cũng cần nói ngay là các bạn cứ nghĩ coi, một bà vợ tự lo mọi chuyện suốt 16 năm trời cho gia đình, bây giờ chỉ ao ước tôi mang về có $1,000 mỗi tháng, làm sao tôi có thể biếng nhác ham vui. Phải tìm cách kiếm cho được một ngàn đồng mỗi tháng. Một năm sau, tôi được tăng lương $750 / tháng, thêm sáu tháng nữa, tôi toại nguyện! Ngày tôi mang về tấm check $1,000 đầu tiên, lúc đó vợ tôi đã có việc làm, lương ít hơn xưa, nàng nâng niu tấm check và cảm ơn tôi thật nồng ấm. Vợ tôi còn tuyên bố: “Bây giờ bố có làm bao nhiêu chăng nữa, em cũng chỉ xin một ngàn đồng, chỗ còn lại để bố bao bồ nhí!” Nhưng chuyện “chỗ còn lại” chẳng bao giờ xẩy ra vì làm sao chúng mình dám vùng lên như vậy. Cho nên phải làm việc cật lực thôi các bạn ạ, để bù cho 16 năm trời không làm được tích sự gì.

No comments:

Post a Comment