Monday, February 2, 2009

Có Ngày Anh Sẽ Kể





Đỗ Tăng Bí
Thanh Cẩm

Sáng hôm nay nhận được thư em
biết Sài Gòn se lạnh và em thèm
nắm tay anh trên những con đường cũ
lòng anh buồn, buồn đến vô biên

đọc thư em sao thấy mông mênh
nhìn quanh đây tìm lại dáng hình
những chiều em đến trong hoen nắng
vàng xưa Vangogh trên rốp xinh

thấy nhớ làm sao những tháng ngày
em tìm thư viện vì anh hay
lấy bàn thư viện làm nơi hẹn
rồi bỏ chổng trơ sách với thầy

lại nhớ hôm nào em tiễn đi
cầm tay không muốn nói năng chi
nhìn nhau bốn mắt mà như sáu
thầm hẹn đôi môi s trở về

thư em muốn hỏi nơi anh ở
chỉ có sông dài với núi cao
những rặng soan gầy như lũ trẻ
rừng lim xanh ngắt nỗi thương đau

em lại hỏi anh về mọi người
ở đây chỉ rặt giống đười ươi
sói vàng một lũ nhe nanh vuốt
tìm cố ra người độ chục thôi

em hỏi rằng anh chơi với ai
thì đàn em nhỏ như xưa nay
những thằng em bé nhưng mà lớn
bão nộ dông cuồng chẳng đổi thay

em ạ có ngày anh sẽ kể
cõi đời đầy đọa của hôm nay
chỉ mình em được nghe chưa đủ
cả thế giới này phải vểnh tai

No comments:

Post a Comment