Monday, February 2, 2009

Cô giáo tôi

Đỗ Tăng Bí
Trần Hưng Đạo – Đà Lạt – 1957
Những bài thơ khi học Đệ Lục, còn nhớ được.

Cô giáo tôi, cô Lan.
Cô Lan đẹp như những buổi trời mây quang đãng và hiền như những vì sao lấp lánh trong đêm.
Giọng cô nói êm quá, êm như tuyết rơi lất phất giữa trời đông,
Tiếng cô cười dịu quá, dịu như tiếng lá mùa thu lao chao rụng.

Cô có biệt tài thổi sáo.
những hơi thở luồn vào ống trúc rồi thoát ra từ đầu ngón tay cô cất lên những âm thanh cao vút tận mây xanh hay hà ra những tiếng trầm như tiếng vang của âm hồn người chết.

Hôm qua cô nhận tin một người đụng xe bị thương, ở Sài Gòn.
Sáng nay mắt cô đỏ hoe trong lớp.
Và tôi buồn.
Và tôi ấm ức.

Ngoài kia, nắng vẫn nhảy múa trên các chòm lá thông.
nắng vàng thật trong và lá thông xanh ngắt.
trời cũng xanh và chim bay, mây bay.
mọi sự đều như hôm qua, như những ngày trước đó.

như những ngày tôi còn hạnh phúc.


tương tư buồn
Trần Hưng Đạo, Đà Lạt, 1957 - Những bài thơ khi học Đệ Lục, còn nhớ được.

Lòng ta buồn nào biết bởi vì đâu.
lòng ta buồn mà chẳng được ai trao
cho một chút niềm vui của toại nguyện.

cõi hư vô cửa rộng mở thênh thang
để đón những nét buồn của lòng thương nhớ hão
một nỗi buồn mênh mang tràn mọi nẻo
trong những chiều xám ngắt một màu mây

ng ta buồn nào biết nói gì đây

No comments:

Post a Comment