Tuesday, February 3, 2009

Lam – Boston


Đỗ Tăng Bí

Mỗi sáng khi thức dậy
tôi tự hỏi
bây giờ em ở đâu,
trong lòng em
những đóa hoa sầu còn nở mãi?

Nhiều lúc trong ngày
tôi cũng thường tự hỏi,
nỗi cô đơn
còn kết nụ tim em?

Em có khóc
trong cõi bình yên,
và em cười
khi uống từng ngụm đắng?

Ở một nơi nào thật xa thật vắng,
hạnh phúc mong manh, em gặp lại mình em.
gần nửa chặng đời em vẫn chưa quen
sống vừa vặn như những người vừa vặn.

em là em
em là thuở ban sơ
là khát khao của ngàn năm sau nữa.

ta nhớ em
nhánh cỏ bơ vơ
nơi mỏm đầu núi tuyết.

No comments:

Post a Comment