Đỗ Tăng Bí
Thanh Cẩm
anh từ ném áo, bàng hoàng,
qua sông vượt bể bẽ bàng về quê.
trong làn gió lạnh lê thê
cờ sao bay đỏ não nề cảnh xưa.
đâu còn ảnh tượng anh mơ
về con đường cũ về bờ sông quen.
tỷ như một giấc triền miên,
tỉnh ra vẫn vậy chỉ thêm hoang tàn.
bỗng dưng tim đập rộn ràng
lung linh đồng ruộng qua làn nước trong
kéo khăn chấm lệ ngượng ngùng,
cườm tay thoáng lạnh đau lòng nhớ ra:
về đây nào phải là ta
là thân phận nọ cùng là danh kia!
Xiên khoai nắng nhạt chiều về,
bãi dài sông rộng bốn bề nao nao.
xe lên tầng dốc cầu cao,
gập ghềnh nhịp gỗ lao sao gió lùa.
thoáng về bóng dáng năm xưa
nép bên áo mẹ ngẩn ngơ qua cầu.
tuổi thơ chưa đủ dãi dầu,
nhưng sao đã nhớ, đã sầu, đã thương?
khi đi ngần ấy vấn vương,
khi về càng thấm thê lương đời mình.
Xe vào cửa ngõ kinh thành
bồi hồi như gặp người tình, từ lâu
ngàn trùng cách trở bể sâu,
ngày đêm tưởng nhớ gặp nhau một lần.
nay sao trong dạ tần ngần,
mừng mừng tủi tủi trăm phần ngổn ngang.
vì ta, hay hẳn vì nàng
hình dung tiều tụy võ vàng đổi thay.
đâu rồi cánh áo bay bay,
đào hoa rơi rụng, vàng phai ráng trời?
đâu rồi khóe mắt nụ cười,
bao la thế sự lả lơi nhân tình?
Dần xa Hà Nội, tối rồi,
hắt hiu bóng điện, chơi vơi đường dài.
vì ai hay chẳng vì ai,
cố đô đòi đoạn thương hoài ngàn năm.
Viễn du làm cuộc băn khoăn,
mênh mông xa tít mù tăm nghìn trùng.
quanh co con lộ ngập ngừng,
trườn lên dốc đá chập chùng đồi cao.
Trong mây nhìn lũng xanh xao,
băng ngang suối cạn ta vào rừng hoang.
Tỷ như một giấc lang thang
hẳn đây cõi mộng của ngàn ước mơ.
Nhưng ta nào của bây giơ,
của rồi năm trước của chờ năm sau.
Thanh Cẩm
anh từ ném áo, bàng hoàng,
qua sông vượt bể bẽ bàng về quê.
trong làn gió lạnh lê thê
cờ sao bay đỏ não nề cảnh xưa.
đâu còn ảnh tượng anh mơ
về con đường cũ về bờ sông quen.
tỷ như một giấc triền miên,
tỉnh ra vẫn vậy chỉ thêm hoang tàn.
bỗng dưng tim đập rộn ràng
lung linh đồng ruộng qua làn nước trong
kéo khăn chấm lệ ngượng ngùng,
cườm tay thoáng lạnh đau lòng nhớ ra:
về đây nào phải là ta
là thân phận nọ cùng là danh kia!
Xiên khoai nắng nhạt chiều về,
bãi dài sông rộng bốn bề nao nao.
xe lên tầng dốc cầu cao,
gập ghềnh nhịp gỗ lao sao gió lùa.
thoáng về bóng dáng năm xưa
nép bên áo mẹ ngẩn ngơ qua cầu.
tuổi thơ chưa đủ dãi dầu,
nhưng sao đã nhớ, đã sầu, đã thương?
khi đi ngần ấy vấn vương,
khi về càng thấm thê lương đời mình.
Xe vào cửa ngõ kinh thành
bồi hồi như gặp người tình, từ lâu
ngàn trùng cách trở bể sâu,
ngày đêm tưởng nhớ gặp nhau một lần.
nay sao trong dạ tần ngần,
mừng mừng tủi tủi trăm phần ngổn ngang.
vì ta, hay hẳn vì nàng
hình dung tiều tụy võ vàng đổi thay.
đâu rồi cánh áo bay bay,
đào hoa rơi rụng, vàng phai ráng trời?
đâu rồi khóe mắt nụ cười,
bao la thế sự lả lơi nhân tình?
Dần xa Hà Nội, tối rồi,
hắt hiu bóng điện, chơi vơi đường dài.
vì ai hay chẳng vì ai,
cố đô đòi đoạn thương hoài ngàn năm.
Viễn du làm cuộc băn khoăn,
mênh mông xa tít mù tăm nghìn trùng.
quanh co con lộ ngập ngừng,
trườn lên dốc đá chập chùng đồi cao.
Trong mây nhìn lũng xanh xao,
băng ngang suối cạn ta vào rừng hoang.
Tỷ như một giấc lang thang
hẳn đây cõi mộng của ngàn ước mơ.
Nhưng ta nào của bây giơ,
của rồi năm trước của chờ năm sau.
.........
Thế rồi mặn, nhạt trôi mau,
9 năm một thuở, dãi dầu tử sinh.
đi qua một cõi hiển linh,
Thế rồi mặn, nhạt trôi mau,
9 năm một thuở, dãi dầu tử sinh.
đi qua một cõi hiển linh,
trở về một kiếp ân tình nhân gian.
No comments:
Post a Comment